Thoát xác tới tê cu vì em rau non đẫy đà này

Nam phủi áo, nhếch môi, “Mày càng nóng, Thư càng dễ ngã thôi Hoàng à.”
Thư ngồi nhà, ôm bé Ngọc, nhìn chiếc USB trên bàn, ánh sáng từ đèn ngủ hắt lên làm nó lóe sáng như lời cảnh báo. Thư ở nhà, vừa cho bé Ngọc ngủ, điện thoại rung lên từ số lạ: “Thư, anh Nam bảo em giữ USB kỹ, đừng để Hoàng thấy, không thì gia đình em tan nát đấy.” Thư hoảng, tay run gọi lại, không ai nghe, cô nhắn Nam: “Anh làm gì vậy, anh nói xóa clip rồi mà?” Nam trả lời lạnh lùng: “Anh xóa thật, nhưng anh có người giữ bản sao, em không muốn nghe anh thì tự chịu.” Thư ngồi phịch xuống sofa, tay ôm đầu, ” Mình biết hắn không dễ dàng bỏ qua mà”. Hoàng đẩy cửa về, mắt đỏ, nhìn Thư: “Vợ, mai anh nghỉ làm, mình nói chuyện rõ ràng nhé,” giọng anh lạnh như gió cuối ngày, không cảm xúc. Anh nhớ lại thái độ Thư tối qua ở quán cà phê – ánh mắt hoảng hốt nhìn Nam, cách cô vội xóa tin nhắn, và câu trả lời lắp bắp khi anh hỏi. Thư gật, “Dạ, anh,” lòng bất an không lối thoát, “Anh biết gì rồi, anh vừa đi đâu về?”
Nam ở ngồi ở một nơi nào đó cười nhếch môi nghĩ về Thư, tự nhủ: “Hoàng chẳng làm gì được đâu Thư, em đừng mong thoát được” ánh mắt anh ta sắc như dao, cắt qua màn đêm. Thư siết chặt nó, định đập nát dưới gót chân, nhưng tay run, cuối cùng cô cất lại vào hộp trang sức, thì thầm: “Nếu hắn lừa, mình cần bằng chứng