Hội nam sinh quậy phá đụ tập thể luôn cả cô giáo chủ nhiệm năm xưa của mình

Aaa. Đến nhà vệ sinh, hắn nắm tay kéo cô vào phòng kín, ” Hôm nay em không thoát được đâu” nhưng bất chợt điện thoại Thư reo vang, là Hoàng gọi, “Vợ, con đột nhiên sốt cao, em về nhanh đi.” Thư vùng ra:
“Anh Nam, em phải về, con em bệnh rồi” chạy khỏi nhà hàng, lòng nhẹ nhưng run, “May quá, nhưng không biết con mình sao rồi nữa.”
Về đến nhà, Thư và Hoàng cùng chăm bé Ngọc, cô cởi áo ngoài, để lại áo thun mỏng và quần lửng, ngồi cạnh nôi lau người bé bằng khăn ấm, Hoàng đo nhiệt độ, “38 độ 5, phải hạ sốt nhanh,” anh pha thuốc cho bé uống, Thư ôm bé vỗ về, “con ngoan con ngoan của mẹ, uống giỏi nè,” giọng run vì lo lẫn tội lỗi. Điện thoại rung lên, màn hình sáng hiện tên Hoàng. Khoảng thời gian sa ngã trong phòng khám với đủ trò dâm dục của Nam, còn để hắn quay clip nữa – như sợi dây thừng siết chặt cổ Thư, “mình phải làm sao đây?” Thư tự nhủ, tay run làm mớ rau cải rơi lả tả xuống thớt, tiếng “tạch tạch” của dao cắt rau như nhịp tim lạc điệu, hỗn loạn trong lồng ngực cô. Bé Ngọc nằm trên thảm nhỏ giữa phòng, đôi tay bé xíu lắc lư chiếc xúc xắc nhựa màu đỏ, tiếng khanh khách ngây thơ vang lên, trong trẻo như giọt nước rơi giữa sa mạc cằn khô – một sự đối lập đau lòng với không gian nặng nề bao quanh Thư. Tiếng quạt máy ù ù trên bàn gỗ giữa phòng khách, luồng gió khô hanh thổi qua làm rèm cửa